Trang

12 thg 4, 2012

Portrait iPhone 5 with 4 inch screen epic

A perfect solution if Apple wants to increase the size shown on the new iPhone.

Village smartphones are seeing widescreen trend, increasing from 4.7 inch 3.5 inch, 5.3 inch threshold even as Samsung Galaxy Note. However, before the iPhone screen is that (3.5 inch) and fans expect Apple to change iPhone 5.

So the iPhone screen size 5 how much is enough? I let them follow through on TheVerge article below.

A. The problem to be solved

Apple always brings new features and for its products, such iPhone first 2.5G network support to iPhone owners Siri 4S, 8MP camera Full HD 1080p video. Therefore, the iPhone 5 would be the appropriate investment that is most visible touch screen.

Nevertheless, a series of problems are arising, such as how to increase the width of the screen, but no team size significantly smartphone? How to hundreds of thousands of applications and games continue to work? And most importantly, how to help maintain quality of the iPhone 5 Retina display?

Two. The solution

The questions on expert Timothy Collins has been solved thoroughly. The idea promises to upgrade the Apple screen, does not affect the external factors and maintain high pixel density.

Remember that all the iPhone recognized the 3:2 ratio screen (so the iPhone 4 has a resolution of 960 x 640 pixels). Just change little, iPhone 5 may be common sizes 4 inch 9:5 ratio. This does not become cumbersome cricket - something Apple does not want at all.

Timothy's proposal is unchanged width of the iPhone screen (640 pixels horizontally and 1.94 inch). At the same time, the author up to 3:49 inch vertical, diagonal screen help reach 3.99 inches (rounded to 4 inches). As such, the iPhone screen size 5 has increased by 20%, satisfactory rate pixel nor do machines become coarse. You can observe the illustration below to see more clearly.
The analysis then shows you the iPhone 5 with 4 inch screen game processing, applications, images and videos that exist chili appropriately.
3. The main screen
As observed, increasing the number of pixels vertically than enough icon displays a row again. We just offer more flexible options for users, Apple has helped protect the views expressed "Home Screen" different rival Android or Windows Phone.

4. The application is available (Built-in apps)

No matter if presented to the default application on the iPhone with the screen ratio increased to 9:5. Basically, they're not much has changed, increasing the space is displayed as illustrated below.
Phone
messages
Safari Browser
map
5. Applications from the App Store

Focus on core issues, with hundreds of thousands of gadgets on the App Store, if the iPhone 5 does not take advantage of it would be a waste and even affecting Apple's throne dominates. Fortunately, most of us possess the same interface default application (title bar / navigation above, the tab bar / menu below), so the display does not encounter any big problems.
Twitter
Facebook
6. game

Unlike applications, games completely different fields by interface design diversity. Game but most of them support many different screen ratio (3:2 and 9:5 both) should be 4-inch screen iPhone 5 will benefit. In addition, developers must also eager to improve their products on new phones. In case of force majeure, iPhone 5 may display the old game with the extra black as shown.

7. video

Surprisingly, the conversion rate of 3:2 to 9:5 video makes iPhone more fully expressed. Cause by movies (like on YouTube) are usually designed in a 16:9 aspect ratio, if viewed on iPhone 4S poured in first, you will see two thick black bars 960 x 50 pixels.
When full-screen view, you have to sacrifice 640 x 89 pixels in both directions.
Building annexes to the 9:5 ratio, when normal, two black bars only 960 x 7 pixels.
If full-screen monitor, each pixel only missed 4 compared with 89 pixels as the original.

8. Conclusion

Clearly, there are several advantages to Apple iPhone screen diagonally up to $ 5 4 inch as Timothy suggests. This gives the Apple device is not inferior opponent in the array and keep the display size (at least horizontally) neat. That's not to mention the disturbance in array applications, games are not too great, even better video, too.

So Apple, baby why wait?

How Twitter accidentally fostered the universal presence

What are those? They're Twitter handles, of course; but I didn't need to tell you that. You already knew.

Twitter is in that elite circle of web brands — Facebook, Google, Amazon — that have legitimately "crossed over." Your parents, though they may not fully understand it, have certainly heard of it by now. The President of the United States uses it. Oprah uses it. It doesn't get any more mainstream than Oprah.

And along with mainstream success, the "@name" format has become inseparably intertwined with Twitter. It's like an email address or a URL: you don't need to specify what it is, you just need to list it. "Find me at @zpower," you understand what I'm saying. Amazingly, that's something that the $100 billion darling Facebook — with over six times as many active users — doesn't have. There's simply no Facebook equivalent to @zpower: I can tell you to "check me out on Facebook at [some URL]" or I can tell you to search for me by name on Facebook, at which point you may or may not find the correct Chris Ziegler. But there's no single-word handle format that's universally recognized as a link to a unique Facebook profile. (Google's giving it a go with the "+Chris Ziegler" styling, but it doesn't do you much good — you can't zip over to a Google+ profile by typing "plus.google.com/chrisziegler," and regardless, Google+ enjoys a mere shadow of Twitter's mojo.)

IT DOESN'T GET ANY MORE MAINSTREAM THAN OPRAH

Every day, recognition of the @name format grows among web-connected individuals, and that growth continues seemingly unbounded. It's unclear whether Twitter recognizes the power that it has the ability to wield with this. Of course, the company is just as focused on its core business — 140-character broadcasts — as ever, but it'd behoove Dick Costolo and his team to take a hard look at the potential they've fostered.

Last year I wrote an editorial, The universal status indicator, in which I bemoaned the internet's inability to rally around a standard for communicating presence and contact information. It got extraordinarily positive reaction — there's a real need here. And it turns out that Twitter is uniquely positioned to strike: it already has the universally-understood ID format under its belt. People have heard of it; you're not asking for the moon by starting at square one and requiring people to sign up for yet another service that won't be of any benefit without massive buy-in, the classic chicken-and-egg problem for online startups. And unlike every other service on the market — Facebook and IM services included — Twitter has tight integration with every mobile platform that matters. This is deeply critical; the hooks are already there in iOS, Android, and even Windows Phone.

TWITTER, YOU'RE SITTING ON MY BUSINESS CARD

What remains for Twitter is the easiest part: add some fields to its spartan user profile pages and update its mobile applications to take advantage of the richer back end. Allow users to specify whether they're available, how they can be reached, and who should be able to see what information. When a phone number or email address changes, make sure the mobile apps pick up the change and offer to update users' address books.

Not everyone will support the concept of a single service becoming the clearinghouse for this type of information, but guess what? No one has stepped up to fill this gap in a meaningful, broadly-supported way, despite the enormous opportunity. (Go on, ask a non-techie friend or family member if they've heard of about.me.) And furthermore, it's not possible to develop something like this without massive, reliable, scalable database infrastructure to support it. That infrastructure doesn't grow on trees. Twitter's already there, and it's spent years taking its lumps (fail whale, anyone?) and learning lessons while it supports close to half a billion tweets a day.

Twitter: I never want to have to send out an email blast saying my phone number is changing again. You're sitting on my business card — it's @zpower. Please let me use it.

26 thg 3, 2012

HP and Apple outperform the rest of the PC market in the US, according to Gartner's Q1 data

Research firm Gartner has just released its estimates of PC shipments in the US and worldwide for Q1 2012 — it points to strong growth for Apple and HP and major declines for Acer in the US. HP and Apple were the number one and number three vendors in the US; HP shipped 4.5 million PCs, up 6.6 percent, while Apple shipped 1.6 million computers for a 3.8 percent growth rate.This far outstripped the overall US market, which actually declined 3.5 percent year-over-year to 15.5 million units. We know all about Apple's recent strength in moving units, but it looks like HP may have made the right move in not spinning off its Personal Systems Group (at least from a market leadership position). It's worth noting that these numbers do not include "media tablets" like the iPad.

The big loser in the US was Acer, who saw shipments decline nearly 26 percent compared to Q1 2011; it didn't do well in the worldwide market either, with a 9.2 percent decline year-over-year. Overall, the worldwide computer market grew 1.9 percent to 89 million units, compared to the decline seen in US shipments. HP and Lenovo dominated the worldwide market in overall shipments, though HP only showed modest growth of 3.5 percent compared to Lenovo's 28 percent growth. While the overall market only grew slightly, it still beat Gartner's expectations of a 1.2 percent decline for the quarter. Despite the unexpected growth, Gartner's analysts noted that emerging markets like India and China didn't perform as well as expected, so PC makers shouldn't depend on them to grow rapidly despite low overall penetration.

11 thg 2, 2011

Kiếm Tiền Trên Mạng Hot Nhất Hiện Nay Với OnBux


  • Hướng Dẫn Đăng Ký Tài Khoản OnBux
Nếu bạn thường xuyên online hay thường xuyên treo máy chơi game hoặc download film rồi rãnh rổi không biết làm gì , vậy thì tại sao bạn không bỏ ra 2 phút/ngày để kiếm tiền từ OnBux . Nếu chăm chỉ và kiên trì thì một tháng bạn có thể kiếm được khoảng 50$ từ 2 phút/ngày đó, số tiền này dư sức cho bạn mua một món hàng trên các chợ điện tử hay tậu một acc của Rapidshare để tha hồ mà load phim .
Nếu như những trang web kiếm tiền online trước đây thường rất mơ hồ về phần thanh toán tiền cho bạn , thì với OnBux điều đó hoàn toàn trái ngược . OnBux hỗ trợ thanh toán 24/24 bất cứ khi nào bạn có yêu cầu và số tiền tối thiểu mà OnBux thanh toán cho bạn cũng rất nhỏ chỉ 2$ ( vậy chỉ cần kiếm được 2$ là bạn có thể yêu cầu OnBux thanh toán rồi ) , OnBux hỗ trợ thanh toán thông qua PayPal ( PayPal là một cổng thanh toán được sử dụng rộng rãi toàn cầu bạn có thể tạo một tài khoảng tại PayPal một cách dễ dàng mất chưa đến 5 phút , xem hướng dẫn tạo tài khoản PayPal tại đây:

http://xahoithongtin.com.vn/2009092504015181p252c252/cach-dang-ky-va-xac-nhan-tai-khoan-paypal.htm 
Sau khi bạn đã có một tài khoản của PayPal rồi thì tôi sẽ bắt đầu hướng dẫn bạn cách đăng ký OnBux ( dễ thôi không có gì là phức tạp cả ) . Đầu tiên bạn vào trang đăng ký của OnBux :
Trang Đăng Ký Của OnBux: http://www.onbux.com

Sao khi vào trang đăng ký bạn click vào “REGISTER ” . Sau đó bạn sẽ được chuyển đến trang điền thông tin đăng ký với biểu mẫu như sau :
Username: điền tên đăng nhập bạn chọn
Password: điền mật khẩu bạn chọn
Confirm password: điền mật khẩu lần nữa (giống ở trên nha)
Pin : Bạn nhập mã pin vào(vd: 12345,…)
Primary Email: điền địa chỉ email của bạn (ghi cho chính xác dùng để kick hoạt tài khoản đó).
AlertPay/PayPal Email: địa chỉ PayPal của bạn ( Địa chỉ Email bạn đã đăng ký với PayPal đó )
Referrer(optional): Bạn phải điền vào người giới thiệu là:  kypro91  Birth Year: năm sinh( nên ghi từ năm 1990 về sau cho đủ 18 tuổi )
(Chú ý ghi năm mấy phải nhớ đề phòng sao này quên mật khẩu )
Verification Code: nhập vào những chữ mà bạn thấy ở hình bên dưới .
Ok vậy là xong bước một rồi đó .
Bây giờ bạn nhấp vào nút “REGISTER” để đến trang tiếp theo . Bạn sẽ thấy câu thông báo ” Đừng đóng cửa sổ này” bạn cứ để cửa sổ nguyên như vậy . mở cửa sổ khác lên vào email của bạn , bạn sẽ thấy OnBux gửi cho bạn một là thư trong đó có một đoạn mã để kick hoạt tài khoản hãy copy đoạn mã đó và dán nó vào khung Validation code for .
Sao đó tại khung Image Verification: bạn gõ vào những ký tự bạn thấy bên dưới rồi bấm nút “FINISH REGISTATION” vậy là bạn đã hoàn thành việc đăng ký rồi đó.


  • Hướng Dẫn Kiếm tTiền Với OnBux Bằng Việc Click Xem Quảng Cáo
Bạn bấm "LOGIN" để đăng nhậpUsername: bạn điền username đã đăng ký vào
Password: bạn điền pass đã đăng ký vào
Verification Code: bạn điền vào những chữ thấy ở hình bên dưới .
Sau khi đăng nhập, bây giờ hãy kiếm những đồng $ đầu tiên bằng cách nhấp vào “View Ads”. 
Hiện ra trang đọc quảng cáo . Mỗi ngày bạn có 4 quảng cáo để đọc ( có thể tăng thêm ) . Bạn sẽ thấy 4 quảng cáo với các hình ngôi sao đứng đầu , Bạn nhấp vào 1 trong 4 quảng cáo đó 
1 nút màu xanh sẽ xuất hiện. hãy click vào nút màu xanh đó
trang quảng cáo sẽ xuất hiện , bạn không cần quan tâm đến quảng cáo đó ghi cái gì bạn chỉ cần chờ một tý khi trên cùng của trang quảng cáo xuất hiện mã bảo vệ, bạn bấm vào chữ bên phải mà trùng với chữ bên trái vào
và sau đó chờ 1 chút, sẽ xuất hiện dòng chữ Advertisement validated! $0.01 were credited in your account”  vậy là bạn đã có 0.01$ đầu tiên rồi đó . Làm tương tự với các quảng cáo còn lại.
OK^^. Hết hướng dẫn kiếm tiền bằng click của bạn trên OnBux.


  • Hướng Dẫn Kiếm Thêm Từ Onbux Bằng Việc Giới Thiệu
khi đã làm wen đc với cách kiếm tiền này rồi nếu ko muốn 1 ngày chỉ kiếm được 0,04usd thì muốn sinh lời nhiều và thật nhiều nhất thiết phải : 1 là giới thiệu với bạn bè(ko tốn ji cả ) và 2 là thuê ref trong onbux( cái này pai coa vốn)
 ví dụ thế này:
Nếu 1 mình bạn click xem quảng cáo thì 1 ngày bạn chỉ được 0,04usd tức 4*0,01usd=0,04/ 1 ngày
Nếu bạn giới thiệu cho 1000 người thì thế nào ==>thì thế này đây: 1000*4*0,01=40usd/1 ngày

Nếu ko giới thiệu duoc ai thì chỉ còn cách thuê ref trong onbux thui ( xem hướng dẫn ở đây):
http://www.bkiemtien.tk/2010/09/onbux-thue-rent-ref-va-cach-quan-ly-e.html

11 thg 1, 2011

Xin hãy yêu em trong 1 ngày thôi anh nhé...!!!

Xin hãy yêu em trong 1 ngày thôi anh nhé...!!!

Mình thíc câu chuyện này lắm bữa này post cho mọi người độc...đừng khóc nhá


-Yêu em trong một ngày anh nhé!!!
Em nhìn tôi, lại cười mỉm chi...

-Thế em xin anh một ngày yêu em nhé!!

-Nghĩa... nghĩa là sao??

-Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Khờ ạ !!

-Em đùa hoài !!

-Em không biết nói đùa bao giờ.

***

Hà Nội một ngày cuối năm, rét đậm và đẹp... Người ta bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu, riêng tôi luôn luôn thấy mùa đông Hà Nội là đẹp nhất. Nó khiến con người ta suy ngẫm về nhiều chuyện, chuyện tôi đang nghĩ bây giờ... là về người con gái bên cạnh tôi đây !!

-Thế, mai chúng mình yêu nhau nhé !!

-Ừ ừ...

-Miễn cưỡng thế là thế nào? Em ứ chịu... phải thích thú cơ.

-Vâng, cô bé, mai tôi là người yêu của cô nhé, tôi thích lắm đấy !! - Tôi nói, làm ra vẻ mặt tếu táo và... hạnh phúc.

Em cười tít cả mắt, trông đáng yêu quá !! Một cô bé Sài Gòn có cái giọng Hà Nội pha trộn, nhõng nhẽo và dễ thương. Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi, mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu nổi !!

Tôi nhớ, ngày mốt cô ấy phải rời Hà Nội rồi. Và tôi đang b kho liệu những chàng trai có người yêu sắp xa cách mình 2000km sẽ làm gì nhỉ ?? Dù chỉ là một vở kịch, tôi cũng muốn nó là một vở kịch trọn vẹn nhất ...

Sáng hôm sau..

Reng !!!

-Ngốc ạ, đến chở người yêu đi sáng nào, lười biếng thế là em ko yêu nữa đâu nhé !!

-Vâng vâng, anh biết rồi ạ...

Tôi vội vã rửa mặt, thay quần áo, mới có sáu giờ sáng mà "nàng người yêu bé nhỏ" đã giận dỗi thế kia rồi kia đấy....

Hôm nay trời bắt đầu ấm, nhưng vẫn còn cái lạnh cuối mùa rơi sót lại. Tôi đội cái mũ len lên mớ tóc chưa kịp chải, khoác chiếc áo ấm màu ghi và mặc áo sơ mi màu trắng. Chẳng là em rất thích con trai mặc sơ mi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa, nhưng lúc nào trông tôi mặc áo sơ mi, em cũng reo khẽ lên thích thú... Tôi mỉm cười, nhìn những hàng cây trụi lá mà rất đỗi hạnh phúc, bầu trời trong xanh làm nền cho mây trắng bay lững lờ. Những đám mây trắng muốt như tâm trạng tôi lúc này, dường như khi có người yêu, thằng ngốc cũng làm thi sĩ được thì phải...

Em ngồi vắt vẻo trước thềm khách sạn, vẫn chiếc kh choàng màu hồng trên cổ, hôm nay trông em xinh không thể tả. Tôi huýt sáo, thầm nghĩ nàng thế nào chẳng cảm động...

Nhưng không, nàng nh mặt... Chạy thẳng đến tôi gỡ chiếc mũ len ra, "anh lại bê bối thế này nữa à ??", nhưng khác ngày thường, em lấy ra một chiếc lược màu trắng, và.. chải tóc cho tôi. Thề có trời cao, tôi ngượng chết được, nhưng vẫn phải ngậm cười tít mắt. Vì... tôi chỉ có một ngày để yêu em thôi....

Chải chuốt xong xuôi, em cười rạng rỡ bảo thế là anh người yêu em đẹp trai rồi đấy nhé, khỏi cần đội nón. Tôi đang cảm động thì nàng đội ngay chiếc mũ len của tôi lên đầu và xoã tóc ra. Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng, có muốn giận cũng chẳng được ....

Chúng tôi đi phở rồi dạo một vòng quanh hồ, trời mùa đông đẹp thích hợp cho những đôi yêu nhau, thế là tôi phải cùng đạp vịt đạp gà như em mong muốn. Em tôi ngồi vắt vẻo trên xe, đong đưa đôi chân trắng muốt, rồi lại vứt hẳn đôi dép ra, chạy chân trần trên cỏ... Đôi má ửng hồng trong nắng, tiếng cười giòn tan.... Xong em kéo tôi ngồi phịch trên cỏ cùng em, dựa đầu vào vai tôi và hỏi :

-Anh có nhớ ngày đầu mình quen nhau không?

Tôi nhớ, dĩ nhiên là tôi nhớ chứ, làm sao quên được một cái ngày trọng đại như thế... Cách đây hai năm rồi thì phải, khi tôi vào Sài Gòn thực tập. Năm ấy tôi còn chưa ra trường, vẫn là anh sinh viên báo chí ngây thơ dễ bắt nạt. Thầm nghĩ như thế mà có ai ngờ, người Sài Gòn đầu tiên bắt nạt tôi lại là một cô bé kém tôi đến năm tuổi.

Khi ấy, tôi đang trên đường tìm tư liệu viết bài, ngang qua một cổng trường tầm giờ tan học. Những cô bé nữ sinh áo dài trắng thấp thoáng làm tôi cảm thấy lạ và xúc động... Thế là tôi chụp hình một nhóm nữ sinh, trong đó có một cô bé nhìn lanh lợi và đáng yêu nhất.

-Anh kia, ai cho chụp hình tui zậy hả? - Cô bé đó bất ngờ chạy lại hỏi tôi.

-Ơ, anh thấy đẹp nên chụp thôi bé à.

-Bé nào mà bé? Tui... lớn rồi (rõ ràng em đang mặc áo dài). Anh chụp hình là phải xin phép nghe hông !!

-Ơ, anh xin lỗi.....

-Nói thế thôi, chứ anh thấy đẹp thì.... cứ chụp đi. Thoải mái, miễn có dắt đi chè !!

Em và bọn bạn bấm tay nhau cười ngặt nghẽo. Tôi, như một anh nhà quê mới lên tỉnh (quê tôi ở Hà Nội đấy nhé), ngoan ngoãn răm rắp làm theo lời các em ấy nói. Đến mức mà những ngày sau đó, suốt đợt thực tập tôi đều đến cổng trường nơi em học ngoan ngoãn dẫn em và các bạn em đi chè. Để có được niềm vui nhỏ nhoi đó, mấy tháng ở Sài Gòn, trưa tôi mì tôm gói và tối đến gói mì tôm...

Ngày tôi về lại Hà Nội, tôi không nói em nghe, chỉ lặng lẽ đến trước cửa nhà em nhìn thật lâu. Là con trai, tôi ghét chia tay lắm, nhất là tôi sợ em khóc. Biết thế nào được, ta vẫn là hai con người ở quá xa nhau..... Tạm biệt em, em nhé !!

Tân Sơn Nhất ngày đó rất oi bức, cộng thêm nỗi buồn trong lòng khiến tôi chẳng để ý xung quanh. Nặng nề xách đống hành lý vào trong, tôi ngoái lại nhìn lần cuối....

-Ai cho anh đi mà không nói với tui một tiếng ??

-Sao em biết??

-Nếu quan tâm một người, ta có vô vàn cách để biết... Cầm lấy này !! Thôi, tạm biệt anh nhé !!

Em cười và quay lưng đi, tôi ngỡ ngàng nhìn bóng em một hồi thật lâu.. Trên tờ giấy em đưa cho tôi là một số di động, nhòe nhoẹt.... "Hà Khiết Linh 090........ / SG nhớ HN.."

-Thế anh có nhớ sau ấy, bao lâu anh mới nhắn tin cho em trước không? - Em rời khỏi vai tôi, nghiêm mặt hỏi.

-Một tháng !!

-Vì sao lâu thế?

-Vì anh còn cân nhắc xem, có nên bắt đầu một mối quan hệ không...

-Ngốc lắm đấy nhé... Nhưng ta vẫn nhắn tin cho nhau suốt gần hai năm, và bây giờ em đến thế này, chẳng phải tốt sao?

-Uh, tốt lắm....

Đột nhiên

Em khóc !!!

Em dụi đầu vào ngực tôi, khóc nhỏ dần rồi thành tiếng, những tiếng nấc nặng nề... Nắm cả cổ áo tôi, làm nhòe nhoẹt chiếc áo sơ mi màu trắng. Một hồi sau thì đấm bùm bụp vào ngực tôi, mặc kệ thiên hạ đang chỉ trỏ....

Vì sao thế.... tôi hỏi, nhưng em chỉ khóc mà không trả lời.....

Trời đông lạnh lắm !!!


***




Một ngày yêu nhau qua đi, đến tận 12 giờ đêm, chúng tôi vẫn hôn tạm biệt nhau. Và sớm hôm sau lại bằng những tin nhắn, em ra đi.... Để mặc tôi cùng với chiếc kh len màu tro mua tặng em ở lại. Cũng bằng những tin nhắn "Em đang ở Hà Nội này, anh ra Nội Bài đón em nhé"... rồi lại "Em đi đây, anh không có quyền tiễn em, vì chúng ta hết yêu nhau rồi"... Em làm tôi đau tim !!

Em làm tôi đau tim !!

Ngày hôm qua khi khóc xong, em lại cười tươi tắn. Mùa đông Hà Nội với những hàng nem chua rán, ốc luộc nóng hổi, và cô bé Sài Gòn má đỏ hồng quàng chiếc kh len cũng màu hồng, là mùa đông đẹp nhất mà tôi từng có. Mãi sau này nhớ lại, tim tôi vẫn còn đau...

Tôi biết tôi đã yêu em rồi, yêu từ hai năm về trước kia. Nhưng tôi vẫn còn e ngại nhút nhát suốt hai năm trời, một người ở Nam, một người ngoài Bắc, liệu có dành cho nhau ?? Hay cũng chỉ như những chuyện tình nông nổi mà tôi từng được biết, nhanh vội rồi cũng chóng tàn....

Những đêm sau đó, không còn có bất kỳ tin tức nào về em nữa. Cái duy nhất gần gũi giữa hai chúng tôi là số điện thoại, đến mức làm tôi ám ảnh cái câu "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Tôi cầm chiếc điện thoại, thẫn thờ nghĩ, thẫn thờ đau....

Bíp bíp, có tin nhắn, của em !!!

Tôi gần như nhảy dựng lên, run rẩy bấm phím đọc, chỉ vỏn vẹn một câu : "Anh hãy quên em đi !!"

Làm sao tôi quên được ???

Không cần suy nghĩ, không cần đắn đo. Tôi xin nghỉ phép và đặt vé đến Sài Gòn chuyến gần nhất, mang theo chiếc kh len màu tro... Dù chuyện có thế nào cũng được, tôi không muốn suy nghĩ.... Tôi chỉ muốn làm theo cái tôi cần làm, thế thôi...

Sài Gòn phả một hơi nóng, những ngày gần tết nắng có vẻ dịu hơn nhưng vẫn oi bức... Tôi quệt vội những giọt mồ hôi, tần ngần ngắm nhìn nơi này, cách đây hai năm có cô bé dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, mà tôi vẫn giữ trong ví đến bây giờ....

Tôi tìm về ngôi nhà có bụi hoa nhài thơm nồng ấy... Chẳng mất công tôi phải hỏi thăm, em ngồi ngay trước cổng, làn da vẫn trắng muốt nhưng có phần hơi tái đi... ngỡ ngàng nhìn tôi.....

-Anh đi đi!!

-Sao thế em??

-Tôi ghét anh, anh tìm đến đây làm gì?

-Anh chỉ muốn biết vì sao thôi.... em hãy giải thích cho anh hiểu....

-Buồn cười thật, giải thích cái gì? Tôi chẳng có gì để giải thích cả...

Em bắt đầu hoảng loạn, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm nhất. Tôi nhìn em, cay đắng, xót xa...

Có một người con trai chạy xe tới, em chạy lại vội bên người ấy, dụi mặt vào vai anh ta và hét lên "Anh về đi, người yêu tôi đây" !!

Thôi, thế là... hết !!!

Tôi lại trở về phi trường mà không biết đến đó để làm gì, mình tôi ngồi suy nghĩ trên bg ghế vắng tanh. Phi trường chẳng bao giờ ngớt người qua lại cả, nhưng kỳ lạ thay, xung quanh chỗ tôi ngồi lúc nào cũng vắng vẻ, cô đơn. Tôi chẳng hiểu vì sao em lại muốn tôi yêu em trong một ngày ??? Đùa giỡn ư? Để làm gì chứ....Tôi vò chiếc kh len màu tro trong tay...

Thật là một thằng ngốc !! Như em vẫn mắng ấy !! Chỉ được yêu em trong một ngày thôi, chẳng phải em đã nói thế rồi sao. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc......

Nước mắt tôi bắt đầu rơi, rồi tôi gạt vội nó, đứng thẳng dậy, trở về Hà Nội. Sài Gòn không bao giờ có chỗ dành cho tôi....

Alô !!

-Chào anh, tôi là... một người lạ - giọng con trai miền Nam

-Anh là ai??

-Anh không biết tôi, nhưng xin anh có thể đến gặp em gái tôi một lần cuối, được không?

-Em gái anh là ai? - Tôi hỏi, mà nghe đắng trong cổ họng.

-Em gái tôi tên...Khiết Linh.

Tôi lại đến Sài Gòn, gần như điên dại lao đến ngôi nhà có bụi hoa nhài ấy... Nhưng ko kịp nữa rồi !! Người ta đưa cho tôi một cuốn sổ bìa hồng, có nét chữ của em...

Ngày tháng năm....
Biết tin anh đi, tôi ngồi khóc, nước mắt rơi lã chã trên tờ giấy ghi lại số đt cho anh. Anh có biết nó nhoè đi vì cái gì ko nhỉ??

Ngày tháng năm....
Tôi nhớ anh quá, làm sao bây giờ nhỉ, tôi có nên gặp anh không ??

Ngày tháng năm....
Sao anh cứ im lặng thế kia, làm ra vẻ chẳng biết gì. Chẳng nhẽ anh ko biết tôi vẫn nhớ anh ngần ấy năm à?

Ngày tháng năm....
Đáng lẽ nên kìm lòng mình lại, đáng lẽ phải vậy.... Chỉ xin Chúa một ơn huệ còn sót lại... yêu anh trong một ngày, thế thôi.... Rồi anh sẽ quên mau, còn em thì nhớ mãi...

Tất cả chỉ vì ... một c bệnh không thể chữa khỏi.....

Ngày tháng năm...
Anh đến tìm !! Vui quá, ngay lúc khỏe mạnh nhất, không anh sẽ biết thì hỏng hết...... Nhưng vẫn phải chạy lại ôm anh trai mình mà gào lên "Người yêu tôi đây !!".

Cả một đời, em chỉ có một người yêu là anh thôi....

***



Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó... Người ta nói với tôi rằng khi sắp ra đi, em xin mọi người đặt chiếc mũ len của tôi vào tay em, yên nghỉ cùng với nó. Còn tôi mỗi năm vẫn đem chiếc kh len màu tro đứng trước em, xin em tha thứ.....

Chỉ bởi vì tôi đã quá nhút nhát, nếu không tôi và em đã có hai năm yêu nhau.

Chỉ bởi tôi đã quá toan tính cái được mất, mà không biết yêu làm sao cho trọn vẹn nhất...

Chỉ bởi tôi đã không cho mình cái cơ hội được yêu em, bên em những ngày cuối đời....

Gió thổi chiếc kh len tôi đang cầm trên tay bay lên. Chẳng hiểu sao ngày ấy tôi lại chọn cho em một chiếc kh có màu tro buồn đến vậy..... Tất cả như một định mệnh, gió tung tro tàn quá khứ lên.... cho người sống còn đau....

Gió thổi bay đến ngày quá khứ... có cô bé quàng chiếc kh len màu hồng, cười mím chi....

-Thế em xin anh một ngày yêu em nhé !